Anh im lặng, quay đi. Tôi khóc to và gào lên như một đứa trẻ khát bầu sữa của mẹ. Tôi thẫn thờ, mệt mỏi, tôi không thể đứng lên được nữa, tôi ngồi qụy xuống dưới đất. Nước mắt tôi rơi càng lúc càng nhiều, tôi không định hình được tôi đã khóc trong bao lâu, chỉ biết khi tôi về tới phòng là hơn 11h đêm. Cái khoảng thời gian ấy, như thường ngày là tôi đang nằm trong chăn và được nghe thấy giọng nói của anh hoặc sẽ nhận được những dòng tin nhắn ngọt ngào từ anh. Nhưng giờ thì sao, tôi đang một mình lê từng bước nhỏ về phòng, một mình đối mặt với không gian quá đỗi yên tĩnh của màn đêm buông xuống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét