Những gì anh nếm trải mấy ngày qua như một cơn ác mộng, anh như trôi dần vào vũng sâu tăm tối nhất của cuộc sống, khiến mình không còn chút hy vọng nào nữa cả. Cả thế giới quanh anh như đã sụp đổ, anh không còn tin vào mình, vào sự thật hay bất cứ sự tồn tại nào trên thế gian này.
Em! Đêm qua anh lại thức, như những ngày trăn trở với những nỗi niềm, đã không tìm được sự bình yên nào, những gì đã qua khiến anh không còn chút sức lực nào để nhận thấy mình còn có niềm tin.
Anh cứ tưởng rằng mình đã tìm thấy nhau, sự đồng cảm, tình yêu thương hòa nhập hai con tim, những sẻ chia cảm xúc, những thăng hoa mình cùng có được…Em có quá vội vàng khi đánh giá, lựa chọn con đường mình sẽ đi là đúng không em? Để rồi bây giờ mọi thứ cứ mơ hồ không có gì xác định…
Thật sự những gì mình có được với nhau trong những ngày qua đã không thể vượt qua được cảm xúc của đời, không thể xóa đi được khoảng cách giữa anh và em. Những yêu thương, khát khao một tình yêu, một gia đình hạnh phúc với những đứa con dành cho nhau, kể cả đứa con chung đầu tiên của hai chúng ta đã không thể giữ được trong khi em đã lựa chọn một con đường mà không có anh cùng bước. Mong được gần em, ở bên em, anh đã không để lý trí tính toán thiệt hơn, chỉ mong sao cùng em xây dựng hạnh phúc, để ôm em trong vòng tay, để cho em được gối đầu lên tay anh mà ngủ như những ngày đầu mình còn ở bên nhau, để an ủi, sẻ chia cùng em, để nghe em kể về công việc và con đường học vấn của mình…chỉ như thế thôi mà sao khó vậy. Lỗi này là ở anh, là ở em không nhìn vào thực tế và chấp nhận sự thật. Em đã quá coi trọng cái tôi hay em đã đi tìm những điều đang mơ hồ về nó, khó có thật nếu như em vẫn là em ở hiện tại…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét