Bước vào cấp III tôi vừa tròn 16 tuổi, cái tuổi trăng tròn rất ngây thơ ngộ nghĩnh và hồn nhiên.
Hai năm đầu học phổ thông tôi chỉ là một học sinh trung bình khá, năm lớp 12 cuối cấp tôi rất cố gắng để đỗ tốt nghiệp và đại học. Ngày chia tay cuối năm cả lớp tươi cười vui vẻ vậy mà trong mỗi nụ cười đó luôn ẩn hiện nỗi buồn da diết đời học sinh. Thế là 12 năm học đã trôi qua, mỗi người đều có một định hướng cho riêng mình trong tương lai. Tôi nhớ mãi ngày ấy khi buổi liên hoan gần kết thúc chúng tôi đi chụp ảnh để làm kỷ niệm, tôi biết bạn ấy yêu tôi từ khi tôi bước vào lớp 10 và tôi cũng vậy nhưng cả hai đều không dám nói. Chúng tôi chỉ quan tâm đến nhau trong một khoảng cách nhất định, hôm đó cả hai đã chụp ảnh với nhau tôi rất vui và còn e ngại thẹn thùng, mặt tôi đã đỏ như gấc và rồi chúng tôi chia tay không ai dám nói điều gì thêm nữa.
Hai năm đầu học phổ thông tôi chỉ là một học sinh trung bình khá, năm lớp 12 cuối cấp tôi rất cố gắng để đỗ tốt nghiệp và đại học. Ngày chia tay cuối năm cả lớp tươi cười vui vẻ vậy mà trong mỗi nụ cười đó luôn ẩn hiện nỗi buồn da diết đời học sinh. Thế là 12 năm học đã trôi qua, mỗi người đều có một định hướng cho riêng mình trong tương lai. Tôi nhớ mãi ngày ấy khi buổi liên hoan gần kết thúc chúng tôi đi chụp ảnh để làm kỷ niệm, tôi biết bạn ấy yêu tôi từ khi tôi bước vào lớp 10 và tôi cũng vậy nhưng cả hai đều không dám nói. Chúng tôi chỉ quan tâm đến nhau trong một khoảng cách nhất định, hôm đó cả hai đã chụp ảnh với nhau tôi rất vui và còn e ngại thẹn thùng, mặt tôi đã đỏ như gấc và rồi chúng tôi chia tay không ai dám nói điều gì thêm nữa.
Tôi đã chờ đợi bạn ấy nói lời yêu vậy mà sau 5 năm bạn ấy mới nói, và tôi đã không trả lời. Cũng từ đó cứ cuối tuần anh trai bạn ấy đã đến cổng trường đón tôi về quê, tôi không nhận lời yêu anh chỉ coi anh như một người anh mà nếu được phép tôi chỉ yêu em trai của anh (là bạn ấy của tôi) thôi nhưng tôi cũng không dám nhận lời bạn ấy vì tôi đã yêu chồng tôi trước khi bạn ngỏ lời.
Tôi và chồng tôi bây giờ đã bỏ nhau một thời gian khá dài, tôi nghĩ rất nhiều về anh vì câu nói của anh, anh bảo nhà anh nghèo anh lại không có học nên anh không dám trách em, anh chỉ biết là rất yêu em thôi. Cũng chỉ vì câu nói đó mà tôi đã quyết định chọn anh làm chồng, lấy anh tôi làm tròn trách nhiệm của mình với anh và gia đình anh. Chúng tôi ở với nhau được 4 năm 5 tháng thì anh đã bỏ mẹ con tôi đi vì một vụ tai nạn giao thông, lúc đó tôi tưởng rằng mình sẽ không thể qua khỏi, thật lòng tôi không bao giờ quên được những ngày tháng đau buồn đó. Ruột tôi không ai cắt mà đau, tôi cứ chìm trong nước mắt và uất ức. Vì rất yêu và thương tôi nên anh đã cố gắng làm ngày làm đêm để lo cuộc sống cho tôi, cả hai chúng tôi đều chăm chỉ, cần cù lao động và rồi anh quyết định làm nhà, tôi tưởng rằng tất cả những gì mình mong muốn sẽ thành hiện thực nhưng chao ôi... Vậy mà cố bao nhiêu thì tôi mất bấy nhiêu-mất chồng là tôi mất tất, đang làm nhà dở anh bỏ tôi ra đi để lại nợ và hai đứa con thơ. Càng nghĩ càng đau, nghĩ đến ngày mai tương lai mù mịt đang ẩn hiện trước mắt tôi không biết mình phải làm gì và bắt đầu từ đâu nữa.
Và rồi cuộc sống đã thôi thúc tôi cố gắng vươn lên vì cuộc đời đã khổ nhưng cuộc sống không có cơm áo gạo tiền sẽ còn khổ hơn vậy là tôi đã nuốt nước mắt vào trong và lao đầu vào công việc có ngày tôi làm đến 16 tiếng cứ như vậy rồi dần dần tích cóp được tôi cũng hoàn thiện được ngôi nhà khá khang trang. Hai con của tôi rất thương mẹ và chăm ngoan học giỏi. Rồi một hôm tự dưng ruột gan tôi nóng như lửa đốt, tôi đã gọi điện hỏi những người thân trong gia đình nhưng không xảy ra chuyện gì. Đến tối tôi nhận được điện anh trai của bạn ấy đã mất cũng vì tai nạn giao thông, tôi đã viếng anh bằng vòng hoa trắng. Hôm đi viếng anh tôi mới biết bạn ấy đã lấy vợ và có hai bé gái rất xinh. Tôi biết bạn ấy rất buồn nhưng rồi nỗi buồn cũng sẽ qua đi vì thời gian có bao giờ trở lại. Và rồi bọn tôi đã gặp nhau nhân ngày đi họp lớp, cả hai đều rất vui, chúng tôi đã tâm sự rất nhiều tôi biết bạn vẫn còn rất yêu tôi nhưng không dám vì tôi luôn giữ khoảng cách, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình bạn và tôi đã quá nhiều đau khổ rồi tôi không muốn lại một lần nữa chìm trong nước mắt. Rồi chúng tôi đã thường xuyên liên lạc với nhau nhưng dù thế nào đi nữa cả hai cũng không thể đi xa hơn được. Và tôi luôn cầu chúc tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với hai gia đình. Tôi mong chồng tôi ở thế giới bên kia sẽ hiểu được tình yêu tôi dành cho anh là trọn vẹn.Câu chuyện tôi là những bước ngoặt của cuộc đời tôi đã trải qua và hoàn toàn là có thật. Giờ tôi mới được 32 mùa xuân thôi, cuộc đời còn dài lắm phải không? Nhưng ông trời cũng không lấy tất của ai đi bao giờ, hy vọng hạnh phúc luôn mỉm cười với tất cả chúng ta.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét