Ðạp xe lang thang một cách vô duyên cớ qua những ngõ ngách của thị xã bé bằng bàn tay này đã trở thành thói quen của mình tự bao giờ? Ðêm tối mát mẻ, gió từ phía bờ sông thổi vào mát rượi, mơn man những cọng tóc lòa xòa trước mặt. Người đổ ra đường thật đông, thật vui vẻ thật thoải mái. Nhưng trong trăm ngàn người ngược xuôi ấy chắc chắn chẳng có ai như mình. Lặng lẽ, cô đơn, không mục đích. Vác theo cái đầu óc rỗng tuếch. Không vui cũng chẳng buồn. Thì mới hồi chiều nhỏ Duyên đã la lối mình: Việc gì phải hành xác như vậy? Chỉ có kẻ điên rồ mới thế. Mà cũng lạ thật, mình với Duyên cứ như hai mặt của một tờ giấy, không hiểu nhau nhưng lại chơi thân với nhau!
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét