Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi vì đó là một kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì chỉ để nâng niu và ngắm nghía chứ không thể nào thay đổi được. Tôi gọi anh là nhóc - đơn giản bởi vì tôi coi anh là một người bạn thân của tôi.
Anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu và rất dễ thương. Anh lo cho tôi từng chút một, quan tâm đến tôi từ chuyện học hành đến cả những phiền toái trong cuộc sống của tôi. Anh sẵn sàng ngồi nghe tôi kể lể đủ chuyện bực bội mà không hề khó chịu, và anh thường chỉ khuyên tôi một câu rất ngắn gọn nhưng đủ làm tôi cảm thấy yên tâm và thanh thản. Tôi vô tư tin tưởng vào tình bạn tuyệt đẹp đó. Mấy đứa bạn thường xì xào với tôi: "Anh em hả, anh em ngoặc kép thì có. Đứa con trai nào lại tốt bụng mà không có lý do bao giờ".
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét