Tôi ngồi trên triền núi thả hồn... “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới...
Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ đó là cánh buồm? Quái, biển động mà thuyền cũng ra khơi sao? Bổng nhiên một bóng người nhỏ bé... ngang nhiên áp đảo tầm nhìn của tôi. Cánh buồm mất hút và tất nhiên là tôi phải quan sát... vật cản của mình với tâm trạng hơi tức tức. Nhất định tôi phải cho... vật cản này một “bài ca không quên” mới được. Nói là làm. Tôi tức tốc đi đến mục tiêu. Vừa tới nơi tôi đã lấy giọng... hùng hổ (cốt để áp đảo trái tim đang nhảy điệu Lambada của mình vì tôi đã nhận ra vật cản là một “yểu điệu thục nữ”).
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét