Hiền đọc lại dòng chữ xinh xinh trên tấm thiệp nho nhỏ, mà mình đã viết hồi hôm, nghe lòng rộn rã. Hiền hồi hộp nghĩ đến lúc Trâm nhận được món quà của mình. “Có lẽ Trâm sẽ xúc động và hạnh phúc lắm! Hiền thầm nghĩ và nhớ lại hôm chia tay, Trâm cứ nắm lấy bàn tay xương xương của Hiền mà bảo: “Trâm không đành xa Hiền... Hiền ơi!” và Trâm cứ dặn đi dặn lại rằng: “Hiền phải nhớ viết thư cho Trâm thật thường Hiền nhé. Trâm muốn nhìn mãi, muốn đọc mãi những dòng chữ dễ thương của Hiền...”. Khi ấy, Hiền nghe đôi mắt mình cay cay...
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét