Không thể không nhắc lại chuyện ngày xưa khi ta gặp lại nhau giữa chiều vàng trên con đường lá đổ. Những bốn năm rồi phải không em? Anh thì vẫn nhớ mãi một thời mộng mơ hoa bướm, nhưng đôi khi đa mang quá cũng chẳng được gì. Bởi: “Mình đa mang lắm thì người vô tâm”.
Em vẫn như ngày nào. Ngày của tuổi mười tám. Ðôi mắt biết nói, nụ cười thật duyên, mái tóc dài xõa vai đầy mộng ảo. “Mình già hơn bốn tuổi”. Có phải cái-khác-hơn trước đây?
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét