Tập thơ viết tặng anh thuở ấy
Mực vẫn xanh màu hay đã phai?
Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm, tôi nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Bức tượng pha lê “thằng say rượu” của anh vẫn còn đây, nó muôn đời ngồi đây, trên bàn học của tôi: vẫn cô đơn, vẫn lặng lẽ, vẫn phân trần, vẫn như con người muôn đời cố hữu của anh, thế mà … tôi không đủ sức dang đôi tay mình níu anh quay trở lại. Còn anh? có khi nào anh tìm lại khoảng trời ngày xưa, khoảng trời kỷ niệm có anh, có tôi. Có một người lớn thích đọc thơ và một con bé thích làm thơ. Những vần thơ, những bài thơ nghịch ngợm, ngộ nghĩnh, bình dị như tâm hồn non nớt của tôi ngày ấy. Tập thơ tôi viết tặng cho anh thuở ấy, đã bao lần, rất nhiều lần tôi muốn hỏi: anh có còn nâng niu trân trọng, gói ghém nó vào tận đáy lòng mình, anh có còn lật ra xem và cười thật tươi sau những bề bộn công việc thường nhật? Như cái thuở ấy – thuở có tôi bên anh …
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét