Minh bảo “Anh yêu em”. Du giật mình thảng thốt trước câu tỏ tình ấy rồi cười “Em không tin đâu”. Minh hỏi “Như thế nào thì em tin?” Du không nói gì, lắc đầu và quay đi. Du cố nhìn sâu vào mắt Minh để tìm kiếm chút gì thật lòng trong câu nói ấy song cô cảm thấy thất bại. Mắt Minh nheo lại, cười cười một cách “đểu đểu” như thường lệ... Có thời Du từng thích cái nhìn ấy nhưng rồi lại khó chịu không kém, đành lảng đi chỗ khác. Quen nhau đã ba năm, chứng kiến nhiều cuộc tình chợt đến chợt đi như gió thoảng của Minh, Du không nghĩ có một lúc nào đó mình lại nghe ba từ này. Quanh Minh có nhiều cô gái sẵn lòng yêu anh nhưng Du thường nhìn thấy có màn sương mờ bao phủ trong đôi mắt đẹp ấy. Có lần Minh nói với Du “Chưa có người con gái nào khiến anh rung động thật sự. Em có tin không?” Lần ấy cô đã gật đầu, đầy dại khờ và ngốc nghếch - để bây giờ không đủ can đảm để gật tiếp lần thứ hai.
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét