Mấy hôm nay, Tuấn đột nhiên nghỉ học. Vào lớp, Lan cảm thấy buồn và lo nghĩ vẩn vơ. Về nhà trọ, Lan không làm gì được, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người bệnh tâm thần. Chợt có người mang thư đến. Lan vội mở ra xem. Ðọc xong thư, Lan hụt hẩng, nghẹn ngào. Nước mắt ứa tràn mi chảy trên đôi má tái ngắt. Từ trong sâu thẳm trái tim âm vang lời Lan tự hỏi: “Tuấn, anh đi thật rồi sao? Sao không nói với Lan một lời từ giã? Sao không cho Lan gặp mặt anh lần cuối trước khi anh lên đường?”
Lan úp mặt vào hai lòng bàn tay cho những kỷ niệm của ngày tháng qua lần lượt kéo nhau gọi về...
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét