Chẳng hiểu tại sao những cái mặt bàn lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ đối với tôi. Tôi thường thích đi học sớm để ngồi tẩn mẩn ngắm mặt bàn với vẻ say mê. Ðối với tôi, những mặt bàn là một thế giới, một vùng trời học trò chứa đầy những điều bí ẩn và phong phú.
Một vết mực lem dài trên bàn, một dòng chữ khắc nắn nót: "Hạ cuối, buồn ơi…" những chữ ký ngoằn ngoèo, những hình vẽ ngộ nghĩnh và nhăng nhít cho đến những câu thơ học trò diễn tả sự lưu luyến trước khi từ giã thời áo trắng… đều gây cho tôi một cảm giác xúc động đặc biệt. Ngồi ngắm những mặt bàn, tôi có cảm tưởng như tôi đang đọc được, đang nắm bắt được những niềm tâm sự rất hồn nhiên và rất tha thiết của trang lứa tôi – những người đã ngồi đây và đã ra đi, những người đang ngồi đây và sẽ ngồi đây...
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét