Chúng mình đến với nhau thật tình cờ anh nhỉ? Em nhớ có một bài hát dễ thương mà không hiểu sao em chỉ thuộc có một câu trong đó “Một lần tình cờ gặp rồi sẽ quên nhưng nhiều lần tình cờ thì làm sao em không nhớ”. Tình yêu là như thế phải không anh? Tình cờ chúng mình gặp nhau trong khoảng thời gian anh trọ nhà em để thi đại học. Anh đi, em biết có một cái gì đó đọng lại trong em mà không thể thốt lên lời. Và rồi anh có biết em sung sướng đến độ nào khi trên đường Hàng Me, lá bay xào xạc, anh nói lời yêu em. Con đường Hàng Me hôm ấy và lời tỏ tình của anh đã in sâu vào lòng em, một con bé 17 tuổi đầu! Và mình đã giấu hai bà mẹ như thế nào anh nhỉ? Chúng mình đã quên là họ biết tất cả mà họ không nói, mà vì sao lại không biết kia chứ. Khi em về quê anh, những lúc đi chơi chung với các em gái, anh cứ bảo hai em về trước nhưng lại đe là “Bọn mày đợi anh đầu đường nhé!” Khi về, hai em đã ngủ cả, anh lại phân trần là “Bọn con đi lạc nhau”.
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét