Ðôi khi, anh tự nhủ mình tất cả rồi sẽ qua, cũng sẽ nhạt nhòa theo năm tháng. Nhưng những buổi chiều thật buồn, anh một mình đạp xe qua những con phố quen, bỗng nhớ quay quắt đến em. Nhớ cuộc tình mà mình đã đi qua quá vội vàng. Rồi hối tiếc, ngậm ngùi, đắng cay... Giá như có một điều ước cho những cuộc tình đã chia xa...
Một ngày, anh đứng giữa bảng lảng sương trên cầu, nhìn phía xa xa mặt sông. Lòng trống rỗng mà tự hỏi mình nhớ gì ? Buổi chiều đất trời mọng ước sau bão, sau mưa và gió. Không biết bây giờ em đang làm gì ? Cuống quít với những cua ngoại ngữ, vi tính hay đang bận rộn với một đứa học trò ngu ngơ nào đó ? Không biết rồi em có rảnh rang phút giây nào để rồi chợt nhớ đến anh không? Nhớ đến cuộc tình ngày cũ mà lần cuối cùng trong lá thư cho anh, em đã viết một bài “Haiku” thật buồn:
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét