
***
Bước một mình trên con đường vắng thân quen, tôi nghĩ thế và thường có thói quen nghĩ thế. Mười tám tuổi, bình thường với khuôn mặt và dáng người phổ biến, chưa một lần được anh nhận ra.
Anh mười chín, trượt đại học một năm nên học cùng lớp tôi, tên là Hùng, tính khí khá là anh hùng- theo kiểu ngạo ngược và hổ báo. Là con trai nên trong cái trường này cũng coi là nổi bật, ăn mặc chỉn chu, hành xử ấn tượng.
Chúng tôi quen nhau như thế, là sự kết hợp của cái bình thường và cái nổi bật, cũng tạm ổn, ít ra chưa đá nhau chan chát.
Vào đại học, ngày đầu tiên họp lớp là cái một chán ngán đối với tôi. Tôi cô đơn nhận ra chỉ có mình không Quen ai còn mọi người thì ai cũng có một nhóm bạn bè, hoặc cùng luyện thi đại học, cùng học cấp ba, hoặc vừa quen,...
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét